Dạo gần đây, DOOM: The Dark Ages đang chiếm trọn sự chú ý trong danh sách game của tôi. Mặc dù lối chơi chính khá ổn nhưng đôi khi hơi thiếu điểm nhấn, các màn chơi mà bạn điều khiển một cỗ máy khổng lồ mang tên Atlan thực sự là phần đỉnh cao nhất của tựa game này. Trải nghiệm đó đã thôi thúc tôi không ngừng suy nghĩ về một game Pacific Rim mới đầy tiềm năng, đặc biệt nếu người chơi có thể hóa thân thành những Kaiju khổng lồ để tàn phá mọi thứ.
Trải nghiệm Atlan Mech: Điểm sáng của DOOM The Dark Ages
DOOM: The Dark Ages đang nỗ lực làm mới công thức quen thuộc của dòng game DOOM ở nhiều khía cạnh. Công cụ chính trong kho vũ khí của người chơi là một lá chắn khổng lồ có lưỡi dao, dùng để đỡ và phản đòn các cuộc tấn công. Bạn cũng có thể cưỡi một con rồng phun dung nham, trông rất ngầu trong video nhưng lại khá khó điều khiển trong thực tế.
Một phương pháp khác mà id Software áp dụng để làm mới công thức DOOM là các màn chơi cho phép bạn điều khiển một robot khổng lồ tên Atlan, dùng để nghiền nát những con quỷ cao hơn 20 tầng. Và phải nói rằng, những màn chơi này chính là phần yêu thích nhất của tôi trong DOOM: The Dark Ages.
Atlan mech khổng lồ đối đầu với quỷ dữ trong DOOM The Dark Ages, thể hiện cảnh chiến đấu ấn tượng.
Atlan có kích thước đồ sộ và tập trung vào việc gây ra lượng lớn sát thương cận chiến. Nói cách khác, chúng đơn giản là nghiền nát lũ quỷ thành hư vô. Tôi thích cách Atlan mang lại cảm giác nặng nề và có chút cồng kềnh, nhưng vẫn sở hữu khả năng di chuyển cực nhanh khi né tránh các đòn tấn công. Chỉ cần nhấn phím cách, Atlan của bạn sẽ biến từ một cỗ máy chậm chạp thành thứ nhanh nhất vũ trụ chỉ trong tích tắc.
Điều tôi còn thích hơn nữa là các đòn tấn công cận chiến của nó, mang lại cảm giác như đang tung ra hàng gigaton lực. Nếu tôi vặn to loa máy tính đủ lớn, tôi có thể cảm nhận màn hình rung theo nhịp đập của Atlan khi nó đánh bại những con quỷ khổng lồ, với da thịt của chúng bị xé toạc và rơi rụng sau mỗi cú đấm.
Atlan mech tung cú đấm móc uy lực vào một con quỷ trong DOOM The Dark Ages, minh họa sức mạnh cận chiến.
Tung đòn mà không bị đánh trúng sẽ giúp bạn tích lũy thanh combo. Khi thanh này đầy, bạn có thể tung ra một cú đấm cực mạnh biến lũ quỷ thành bột nhão, tất cả đi kèm với hình ảnh ấn tượng và hiệu ứng âm thanh vang dội, khiến mọi thứ trở nên cực kỳ chân thực và mạnh mẽ. Cú Rocket Punch phóng mech về phía kẻ thù, cùng với hiệu ứng sấm sét phù hợp, là một vũ khí khác trong kho tàng của bạn.
Và không thể không kể đến những hiệu ứng âm thanh tuyệt vời. Mặc dù tôi khá thất vọng với việc vũ khí chính trong game có cảm giác yếu ớt và thiếu đi sức mạnh mà bạn mong đợi từ súng ống trong một game DOOM (đặc biệt là DOOM 2016), thì các nhà thiết kế đã hoàn toàn làm chủ được âm thanh của Atlan mechs. Bạn có thể cảm nhận chuyển động của từng khớp khi đi bộ, và nghe thấy tiếng máy móc chuyển sang cấp độ cao hơn ngay trước khi bạn bắt đầu chạy nước rút.
Tôi vẫn chưa hoàn thành trò chơi, và qua những gì đã thấy, tôi có thể mong đợi thêm vài cuộc phiêu lưu đập quỷ khổng lồ nữa trước khi thấy màn hình kết thúc. Thành thật mà nói, đây là động lực chính của tôi để tiếp tục chơi DOOM: The Dark Ages. Nhưng ngay cả sau khi chỉ chơi vài màn Atlan, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là tôi muốn thấy một game Pacific Rim mới, nhưng một phiên bản càng khác xa với sự thất vọng nhạt nhẽo phát hành năm 2013 càng tốt.
Vì sao Armored Core và MechWarrior chưa đủ?
Bạn có thể thắc mắc, “Vậy còn các tựa game Armored Core và MechWarrior thì sao?”. Đơn giản là chúng không mang lại cảm giác tương tự.
Các game Armored Core, đặc biệt là phiên bản mới nhất, rất hay và tích hợp nhiều màn chơi thử thách. Nhưng trước hết, việc điều khiển mech trong những game đó không có được cảm giác về trọng lượng và quán tính như khi bạn di chuyển với Atlan mech trong DOOM: The Dark Ages.
Cảnh chiến đấu giữa các mech trong Armored Core 6: Fires of Rubicon, với lối chơi tập trung vào tầm xa.
Hơn nữa, các tựa game Armored Core chủ yếu tập trung vào chiến đấu tầm xa. Đúng là bạn có thể tung ra một nhát chém bằng thanh kiếm năng lượng thỉnh thoảng, nhưng phần lớn thời gian, trò chơi chỉ xoay quanh đạn và tên lửa.
Mặt khác, các game MechWarrior lại tích hợp cảm giác di chuyển cơ giới hóa rất dễ chịu, cái cảm giác mech của bạn nặng hàng nghìn tấn và cần một bộ máy phức tạp vô cùng để di chuyển. Bộ máy mà bạn có thể nghe thấy nó hoạt động sau mỗi bước đi.
Góc nhìn thứ nhất từ buồng lái mech trong MechWarrior 5: Clans, thể hiện cảm giác điều khiển robot nặng nề.
Nhưng trò chơi trở nên kém hấp dẫn khi bước vào phần chiến đấu. Các game MechWarrior đều tập trung vào chiến đấu tầm xa. Với tôi, chúng giống như một game Ace Combat, nhưng với những cỗ máy khổng lồ thay vì máy bay chiến đấu. Không, trải nghiệm giống Atlan nhất chắc chắn sẽ là một game Pacific Rim, một game mà bạn có thể đóng vai cả Jaegers và Kaijus.
Khát vọng về một game Pacific Rim nơi bạn là Kaiju
Ban đầu, tôi nghĩ mình muốn một game Titanfall mà bạn chỉ chơi Titans. Nhưng sau khi suy ngẫm kỹ và xem một số đoạn phim gameplay Titans của Titanfall, tôi nhận ra rằng một game Pacific Rim sẽ hoạt động tốt hơn rất nhiều, nhưng chỉ khi bạn có thể chơi cả Jaegers và Kaijus.
Điều khiển Jaegers sẽ là một trải nghiệm gần giống với các màn Atlan trong game DOOM mới, nếu các nhà thiết kế thành công trong việc tái tạo “phép thuật” của Atlan: chiến đấu cận chiến mạnh mẽ, chân thực và cơ chế di chuyển phức tạp của robot, nơi bạn cảm nhận từng bước chân của mech ăn sâu vào xương tủy.
Các Jaeger đối đầu với Kaiju sẽ mang lại cảm giác rất giống với việc Atlan mechs đánh đập lũ quỷ khổng lồ trong DOOM mới nhất, tung ra những cú đấm 100 tấn làm vỡ xương và xuyên thủng da thịt, né tránh các đòn tấn công và rút ngắn khoảng cách bằng những cú đấm phản lực phóng cả cỗ máy của bạn thẳng vào kẻ thù.
Robot Jaeger Gipsy Danger đối đầu Kaiju trong phim Pacific Rim, tượng trưng cho trận chiến Jaegers và Kaijus.
Tuy nhiên, điều này sẽ sớm trở nên lặp lại. Ý tôi là, tôi yêu thích việc điều khiển Atlan, nhưng một tựa game xoay quanh việc đánh bại quỷ bằng mech khổng lồ mà không thỉnh thoảng pha trộn với các cách tiếp cận gameplay khác sẽ nhanh chóng mất đi sức hút.
Mặt khác, việc tích hợp các màn chơi nơi người chơi điều khiển Kaiju sẽ lật ngược tình thế và mang lại một sự hỗn loạn thuần túy, giúp trò chơi luôn mới mẻ. Hãy tưởng tượng bạn được giải phóng như một Kaiju trong một thành phố rộng lớn, với mục tiêu hủy diệt nó trong khi phải chống trả Jaegers, xe tăng, máy bay và các cỗ máy do con người tạo ra khác.
Đó chính là kiểu niềm vui thuần túy, không pha tạp mà các trò chơi điện tử nên mang lại. San bằng các tòa nhà bằng cách ném Jaegers vào chúng, đập nát xe tăng và trực thăng trong khi cố gắng hoàn thành các mục tiêu phụ (ví dụ: phá hủy một cây cầu gần đó mà không tiếp xúc trực tiếp với nó), và chỉ đơn giản là có một khoảng thời gian tuyệt vời trong khi biến cả thế giới thành tro bụi.
Sau đó, bạn lại quay trở lại vai một Jaeger, cố gắng hạ gục con quái vật mà bạn vừa điều khiển và những người bạn của nó, rượt đuổi chúng qua những tàn tích của thành phố. Thêm vào đó các màn chơi bạn điều khiển Kaiju bay, tạo ra một chiến dịch mà bạn luân phiên giữa chơi Kaiju và Jaegers, và bạn đã có một game mech và quái vật khổng lồ tuyệt vời, sẽ vẫn hấp dẫn ngay cả sau hàng chục giờ hủy diệt không giới hạn.
Robot Jaeger đang di chuyển trong Pacific Rim Uprising, đại diện cho tiềm năng phát triển game Pacific Rim.
Thêm một phần chơi mạng (multiplayer) nơi các đội Jaegers và Kaijus chiến đấu trong một trận tử chiến kinh điển, hoặc để Kaijus phá hủy một thành phố trong khi Jaegers phải bảo vệ nó, và bạn chắc chắn sẽ có một ứng cử viên cho danh hiệu Game của năm (GOTY).
Tựa game Pacific Rim cuối cùng, và duy nhất, đã hoàn toàn bỏ lỡ điểm mấu chốt. Thay vì cho phép người chơi gieo rắc sự hủy diệt lên các thành phố lớn nhất thế giới với tư cách là Kaiju, và sau đó chuyển sang Jaegers để thực thi công lý và gửi những con quái vật khổng lồ trở lại nơi chúng đến, chúng ta lại nhận được một cái cớ tồi tệ cho một trò chơi đối kháng đã thất bại hoàn toàn và khiến không ai muốn thử làm một game Pacific Rim nào nữa. Đây thực sự là một điều đáng tiếc vì DOOM: The Dark Ages đã cho thấy những gì có thể thực hiện được ở quy mô lớn như vậy.
Kết luận
Trải nghiệm các màn chơi Atlan mech trong DOOM: The Dark Ages đã chứng minh tiềm năng to lớn của lối chơi mech cận chiến, nặng nề và đầy uy lực. Sự kết hợp hoàn hảo giữa cảm giác điều khiển cỗ máy khổng lồ cùng với hiệu ứng âm thanh và hình ảnh sống động đã tạo nên một điểm nhấn khó quên. Dù các game như Armored Core hay MechWarrior có sức hút riêng, chúng vẫn chưa thể sánh bằng sự thỏa mãn mà Atlan mang lại. Từ đó, khát vọng về một game Pacific Rim hoàn hảo, nơi người chơi có thể hóa thân cả thành Jaegers để chiến đấu cận chiến dữ dội và Kaijus để thỏa sức tàn phá thành phố, trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một tựa game như vậy, với chiến dịch đa dạng và chế độ multiplayer sáng tạo, chắc chắn sẽ là một ứng cử viên sáng giá, định nghĩa lại thể loại game mech và quái vật khổng lồ.